ĐỪNG SỢ CƠN GIẬN DỮ CỦA CHÍNH MÌNH

 


ĐỪNG SỢ CƠN GIẬN DỮ CỦA CHÍNH MÌNH

Giận dữ lâu nay được coi là một cảm xúc tiêu cực vì trong lúc giận dữ ta có thể gây ra những hành vi làm tổn hại đến bản thân hoặc làm rạn nứt những mối quan hệ xung quanh. Vì thế ta luôn tìm cách né tránh sự giận dữ của mình hoặc tìm cách đè nén chúng xuống để tránh gây ra những hậu quả đáng tiếc.

Tuy nhiên, cũng giống như mọi cảm xúc tự nhiên khác của con người, giận dữ không phải hoàn toàn tiêu cực, thậm chí trong nhiều trường hợp cơn giận dữ lại có thể đóng góp một vai trò quan trọng trong việc góp phần bảo vệ bản thân và những người thân yêu quanh ta.

Giả sử lúc ta đối mặt hoặc chứng kiến một hành vi bạo ngược đe doạ đến ta hoặc người thân, ta sẽ thấy cơn giận bùng lên, máu bốc lên khiến mặt ta bừng bừng, mắt ta sáng lên, chân tay ta tràn đầy sức mạnh và trở nên nhanh nhẹn hơn bội phần để sẵn sàng chống lại hoặc chạy trốn khỏi hành vi bạo ngược đó. Đây là một phản ứng tự nhiên của Hệ thần kinh giao cảm và giận dữ lúc này đóng vai trò như một người phất cờ báo hiệu cho cơ thể kích hoạt những phản ứng kể trên, nhờ vậy mà ta có thể bảo vệ được bản thân mình và người thân yêu.

Nói vậy để thấy, dù nhiều khi những cơn giận dữ mất kiểm soát cũng có thể kiến ta gây ra những hậu quả tiêu cực, nhưng đó không phải là bản chất cố định của con người chúng ta mà chúng đơn giản chỉ là một trạng thái tạm thời của Thân và Tâm được nảy sinh thông qua quá trình tương tác giữa Thân và Tâm ta với những sự kiện, hiện tượng bên ngoài cuộc sống. Vì thế, thay vì nhìn nhận những cơn giận dữ như một lỗi lầm, hãy coi nó như lời nhắc nhở giúp ta quay vào bên trong để thấu hiểu và chuyển hoá chính mình.

Kì thực, mỗi cảm xúc đều thuộc cơ chế tiến hoá của não bộ nhằm bảo vệ ta tránh khỏi những hiểm nguy và vì vậy, đều mang giá trị sinh tồn của riêng chúng. Nếu không hiểu được giá trị của mỗi cảm xúc mà chỉ chồng chéo những cảm xúc khác lên, chúng ta sẽ tự đẩy mình vào vòng xoáy của sự bế tắc và vô vọng.

Để bắt đầu bóc tách những lớp cảm xúc thứ cấp còn đang bọc lấy cảm xúc sơ khai ấy, chúng ta cần học cách trở nên nhạy cảm và bàng quan hơn với chúng: quan sát nhưng không để cuốn theo, cảm nhận nhưng không đưa phán xét.

Chỉ có như vậy, chúng ta mới hiểu được thông điệp thực sự của cảm xúc và bắt đầu chữa lành những tổn thương trong tâm khảm, từ đó, thấu hiểu và vị từ bi hơn với chính mình.

-------------------------------------

NÓNG GIẬN LÀ BẢN NĂNG, TĨNH LẶNG LÀ BẢN LĨNH

Đọc để bớt một phần cố chấp, thêm một phần ung dung

 

Khôn ngoan vừa đủ làm chủ cuộc đời

 


"Khi con chim còn sống, nó ăn kiến.

Khi chim chết, kiến ăn nó.

Thời gian và hoàn cảnh có thể thay đổi bất cứ lúc nào,

Vì vậy, đừng nhục mạ, đừng làm khổ bất cứ ai trong đời sống này.

Bạn có thế đầy quyền lực ngày hôm nay,

Nhưng đừng quên rằng,

Thời gian còn nhiều quyền lực hơn bạn.

Một cây có thể làm được hàng triệu que diêm,

Nhưng một que diêm cũng có thể thiêu hủy được hàng triệu cây.

Hãy là người tốt và làm những điều tốt..."

[Namo Buddhaya]

 

Ánh Sáng

 


[chào ngày mới, chúc bình an ]

" Đã một lần nhìn thấy bầu trời thì hãy nhớ ánh sáng của nó, ngay cả trong những ngày tăm tối. "

Mưa rơi sầm sập ngoài khung cửa. Cả bầu trời mặt đất tràn ngập trong màn nước trắng xám. Bầu trời xanh trong dường như đã tan rã trong mưa? Như ta đã bao lần tưởng như tâm hồn tan rã trong đau khổ? Phải vậy không? Trong cơn mưa này ai có thể hình dung nắng vẫn vàng óng, trời vẫn xanh thắm phía sau màn mây trùm lấp kia?

Thế mà vẫn có đấy, vì mưa rơi rồi tạnh, mọi con sóng dâng lên rồi dịu xuống, mọi niềm vui nỗi khổ của đời người cũng vậy. Còn có bầu trời tĩnh lặng, không tì vết, chan chứa ánh nắng phía sau mây, sau mưa, sau trầm luân và cay đắng, sau đam mê và thù hận, sau luyến ái và tuyệt vọng, sau nhung nhớ và chán chường... muôn vàn sắc thái của những ảo vọng trên thế gian này. Đã một lần nhìn thấy bầu trời thì hãy nhớ ánh sáng của nó, ngay cả trong những ngày tăm tối.

Ánh sáng ấy sẽ giúp ta có thể tận hưởng cơn mưa, chứ không chịu đựng nó. Nghe mà xem, muôn vàn giọt mưa kể với ta muôn vàn câu chuyện về những kiêp người nhỏ bé trên thế gian, cứ từ đại dương tách ra rồi lại trở về đại dương.

Những câu chuyện thật phong phú, thật bí ẩn, thật lay động... nhưng vẫn chỉ là những câu chuyện mà thôi. Vì mưa không thể làm ướt được trời xanh, không thể làm xao động vẻ điềm nhiên của thinh không.

Vậy thì cứ dạo chơi cùng mưa gió, ca hát cùng mây dông, tận hưởng mọi điều như những hạt mưa kia, trong cuộc hành trình miên man của mình.

Và rồi ta sẽ nhận ra, trong từng giọt mưa có một bầu trời, tưởng như nhỏ bé mà mênh mông vô tận.

 

Bình Yên Là Lúc Lòng Không Sầu, Không Vui ....

 


Chỉ muốn tìm một phút bình yên

Để lòng ta thôi không gợn sóng

Để quên đi những bộn bề cuộc sống

Để muộn phiền theo gió bay đi

Chỉ muốn tìm, một phút bình yên thôi

Để những đắng cay xin bỏ lại cho đời

Ai cũng biết cho là hạnh phúc

Sao cứ nhìn đời bằng đôi mắt bon chen

Được gì đây, rồi sẽ mất gì đây

Khi thời gian không bao giờ trở lại

Cứ mải mê theo muôn ngàn tiếng gọi

Còn lại gì khi chỉ một mình ta

Chỉ muốn tìm một phút bình yên thôi

Để lặng thầm lắng nghe tiếng sóng

Để cho ta biết mình vẫn sống

Và ở đâu khi đứng giữa thế gian này.

 

Phòng Kín Nhốt Cá

 


Bất kể là tình bạn, tình yêu hay là gì khác, đến cuối cùng, điều mà bản thân khắc ghi vào tâm trí, luôn hoài niệm hết lần này đến lần khác, vẫn mãi là thời niên thiếu có một không hai.

Đáng tiếc là… chúng ta ngày trẻ và chúng ta của bây giờ vĩnh viễn bị ngăn cách bởi dòng sông thời gian không thể vượt qua được.

Không thể quay lại được nữa.

 

Hãy Tôn Trọng Nỗ Lực

 


Thế giới có hai loại người. Một loại chính là cuộc sống của họ bình lặng, tầm thường đến mức, họ ngay cả mong muốn của bản thân cũng lười nhác đối diện. Loại còn lại chính là họ đã phải đối diện với quá nhiều biến cố, những biến cố này vùi nát hết khao khát của họ, họ ngay cả ham muốn bình thường nhất cũng không có nổi, cũng chẳng dám mong cầu.

Một là người gỗ, hai là người rơm…

Hy vọng, bạn sẽ không trở thành người rơm, càng không là người gỗ. Mong bạn cả đời cố gắng, cả đời được yêu!

 

[SỐNG THẲNG NHƯNG KHÉO, NGOÀI VUÔNG TRONG TRÒN]

 


[SỐNG THẲNG NHƯNG KHÉO, NGOÀI VUÔNG TRONG TRÒN]

1. KHÔNG TÙY TIỆN KỂ LỂ NIỀM VUI NỖI BUỒN CỦA MÌNH, LÀ TRÍ TUỆ

Thực ra, bất kể chúng ta có thừa nhận hay không, luôn có một sự thật trần trụi tồn tại đó là: Trên thế gian này, ngoài ba mẹ ra, không có mấy ai thực sự hi vọng chúng ta sống sung sướng hơn họ.

Vì vậy, "khoe khoang" hạnh phúc của mình ra ngoài, nhiều khi là đang động vào chỗ đau của người khác, giống như kiểu bảo họ rằng "anh đố kị với tôi đi" vậy, rồi lại tự thêm phiền phức cho chính mình.

Đúng vậy, đời người 10 phần thì có tới 8,9 phần không như ý, nhưng chẳng phải là vẫn còn 1,2 phần là tốt đẹp ư.

Vui vẻ, chia sẻ với nhầm người, thì chính là "khoe khoang"; buồn phiền, tâm sự với sai người, thì chính là "làm quá".

Người thông minh sớm đã điều chỉnh quá trình trưởng thành sang chế độ im lặng, không tùy tiện chia sẻ niềm vui nỗi buồn của bản thân.Họ chia sẻ với những người bạn tri kỷ và cùng họ tận hưởng trọn vẹn khoảnh khắc ấy.

2. KHÔNG ĐÂM CHỌC VÀO CHỖ KHÓ CỦA NGƯỜI KHÁC, LÀ TỬ TẾ

Nhà viết kịch người Nga Anton Pavlovich Chekhov nói: "Người có giáo dưỡng không phải là ăn cơm mà không làm đổ canh, mà là khi người khác chẳng may làm đổ canh, đừng nhìn chằm chằm vào họ."

Không "xé toạc" chỗ khó nói của người khác, lòng tốt trông có vẻ nhỏ bé này lại sưởi ấm cả cuộc đời của người khác.

Sống ở đời, sắc vàng sắc đỏ rực rỡ có, sắc đen sắc xám tất nhiên cũng tồn tại theo.

Nhiều khi, chúng ta không cần tới sự an ủi hay sự cảm thông nhất thời, mà chúng ta chỉ đơn giản muốn người bên cạnh không quấy rầy, không "đâm chọc", không lên tiếng, chỉ đơn giản là sự im lặng mà thôi…

Có người nói, đời người ai sống cũng không dễ dàng gì rồi, có những chuyện không cần phải bóc toẹt móng ngựa ra.

Đúng vậy, bạn vĩnh viễn không bao giờ có thể biết được rằng, một người trưởng thành trông thì có vẻ luôn vui tươi, chín chắn, bên trong họ nội tâm gào thét ra sao, nhưng họ luôn im lặng, đó là bởi vì, họ không muốn ai biết…

3. KHÔNG HẠ THẤP THỰC LỰC CỦA NGƯỜI KHÁC, LÀ GIÁO DƯỠNG

Bên cạnh bạn có một người như này hay không?

Người khác sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, họ sau lưng nói người ta đi cửa sau.

Người khác xinh đẹp mỹ miều, họ ở sau lưng nói người ta là bình hoa di động không có tài cán gì.

Người khác thành tích học tập xuất chúng, họ đi bốn phương tám hướng nói người ta là con mọt sách, không biết sự đời…

Kiểu người như vậy, luôn hạ thấp người khác để đề cao chính mình.

Mà không biết rằng, quá trình nói xấu sau lưng người khác ấy cũng chính là đang phủ định chính mình; kính sợ đối thủ mới là tôn trọng bản thân.

Sống ở đời, ai cũng nên cố gắng để tỏa sáng, nhưng tuyệt đối đừng tỏa sáng trên cái nền là dập tắt người khác.

Nhận thức ra được cái mình "không biết", mới là điểm khởi đầu của "biết".

Quang minh chính đại đối mặt với đối thủ, thắng, thắng cho sảng khoái; thua, cũng thua một cách tâm phục khẩu phục.

4. KHÔNG TỌC MẠCH CHUYỆN NGƯỜI KHÁC, LÀ ĐỊNH LỰC

Con người ta nếu không có "cao độ", nhìn thấy đâu đâu cũng là vấn đề; còn sống mà không có tầm nhìn, vấn vương sẽ toàn là những chuyện tầm phào.

Sống ở trên đời, chú trọng vào bản thân, nhưng cũng đừng quên chấp nhận người khác..

Những việc nhỏ không động tới nguyên tắc, không cần thiết đâm chọt phê bình; những tiểu tiết không làm ảnh hưởng tới bố cục chung, cũng không cần phải "cầm tay chỉ điểm" cho người khác.

-----------------------

Bài học vuông tròn - Biết mình để tranh, hiểu đời để thuận