Trên thế giới này lấy đâu ra nhiều người mới gặp đã thân đến
vậy. Chỉ là vì em thích anh, lời anh nói mới khiến em thấy thú vị, những bài
hát anh bảo em nghe, em đều cảm thấy có ý nghĩa, những cảnh quan anh từng nhắc
tới, em đều cảm thấy thật là đẹp. Chẳng qua là vì em thích anh mà thôi.
- Ngải Tịnh -
[Review]
Lần đầu tiên nhìn thấy Ngải Tình từ xa, Dt đã trúng “tiếng
sét ái tình”:
“Anh gặp ai cũng vô ý
Chỉ rung động khi nhìn thấy một người…”
Thuở đó, Ngải Tình là thần tượng trong lòng rất nhiều người
đam mê thể thao điện tử, là “thánh nhắm chuẩn” với giác quan thứ sáu cực nhạy
trong mỗi trận thi đấu, cũng là cô gái rất hay đỏ mặt, giống hệt biệt danh mọi
người gọi cô – AppleDog. Thuở đó, cô đã có người sát cánh kề bên…
Yêu thầm chính là cảm giác vừa ngọt ngào lại vừa chua xót. Dt
những tưởng bản thân chỉ có thể mãi đứng phía xa, lẳng lặng dõi theo bóng lưng
và từng bước chân của cô. Nhưng số phận thật trớ trêu, tình yêu của cô chẳng được
bền lâu. Cậu muốn bù đắp những tiếc nuối năm ấy cho cô, bởi vậy đã quyết tâm bước
chân lên con đường thể thao điện tử nơi cô thuộc về.
Yêu thầm mười năm, biết bao nhiệt tình đều chẳng hề giảm đi,
bởi vì người mà cậu hướng tới luôn chỉ có một.
Chính cô đã khiến cậu từ một người không biết chút khái niệm
gì về thể thao điện tử trở thành “Tay trái của thần” được người người ngưỡng mộ.
Chính cô cũng đã giúp cậu tìm được sự nghiệp bản thân hằng yêu, tìm được lý tưởng
của chính mình, tìm được con đường tương lai…
Dt, AppleDog’s time.
Thời đại của anh cũng chính là thời đại của em.
---------
Phòng kín nhốt cá - Mặc Bảo Phi Bảo (Thân ái chí ái)
Một trong những tượng đài của dòng tiểu thuyết võng du!
Cách người ta lớn lên, không phải chỉ mỗi việc học thêm được
điều gì, mà còn biết phải buông bỏ những điều gì, để tâm mình được nhẹ nhàng
hơn trước những bộn bề trong cuộc sống.
Chuyện qua rồi, đã biết suy nghĩ thì đừng cố chấp, níu giữ
thêm mệt lòng, gạt qua đi còn lo chuyện ngày mai.
Người đi rồi, đã biết suy nghĩ thì đừng mãi lưu luyến, tình cảm
không nên gượng ép, hết thương rồi thì rời xa là giải thoát.
Vật mất rồi, đã biết suy nghĩ thì đừng tiếc nuối mãi, còn sức
còn sống thì làm lại xây lại, chỉ sợ người mất rồi thì của cải nghĩa lý gì đâu.
Chuyện gì không phải của mình, đừng ôm vào lòng cho tâm tư
thêm u ám. Chuyện gì của mình, không thuận lợi cũng ráng đặt xuống cho đôi vai
bớt nhọc nhằn.
Nghe một bản nhạc thiền du dương, cho tâm hồn thanh thản thêm
đôi chút. Vùi đầu vào tiêu cực, thì bi ai lại chồng chất bi ai.
Dạo một nơi yên tĩnh, cho tâm hồn được sâu lắng thêm đôi
chút. Những thú vui sa hoa là ảo ảnh lập loè, trở về thực tại càng tệ hại nhiều
hơn.
Mỉm cười đón nhận những khó khăn, để mọi điều từ từ nhẹ nhàng
hơn đôi chút. Khóc lóc than thở cũng chỉ làm mình thêm yếu đuối, lạnh lùng đối
mặt sẽ nhanh chóng vượt qua.
Đến cuối cùng, mọi giông bão sẽ không bao giờ ngừng đến, quan
trọng chúng ta vững vàng như thế nào để bình tâm trước những thử thách ấy mà
thôi. Con người ta chỉ hơn nhau ở sự tĩnh lặng trong tâm hồn.
-------
GỬI TÔI Ở MỘT THẾ GIỚI SONG SONG NÀO
ĐÓ - Cuốn sách giúp bạn trưởng thành!
ĐỪNG GIÀU VỀ VẬT CHẤT MÀ NGHÈO NÀN NƠI TRÁI TIM.
Khi nghèo, chúng ta có bạn bè, có những cuộc tụ họp giản dị
nhất nhưng vui vẻ nhất, có một ước mơ nhỏ bé, có thời gian rảnh rỗi, có tình
yêu và dũng khí quan tâm đến mọi người. Trừ tiền bạc ra, chúng ta có mọi yếu tố
để hạnh phúc, chúng ta có cả thế giới.
Chúng ta nói văn minh vật chất và văn minh tinh thần phải đi
đôi với nhau, phải nắm chúng trong tay thật chặt, nhưng trên thực tế, trong cuộc
sống thường nhật, chúng ta thường quá chú trọng vào đời sống vật chất, quá theo
đuổi những hưởng thụ vật chất đến mức bỏ qua sự tu dưỡng tinh thần, bỏ qua sự bồi
đắp về mặt nhân cách, đạo đức và học thức.
Hãy cố gắng bồi bổ tâm hồn, dù cuộc sống bên ngoài có sôi động
đến đâu, dù cám dỗ từ vật chất có lớn đến đâu, chúng ta cũng phải bình tĩnh, lắng
nghe tiếng nói của nội tâm.
(trích Thuận cho người lợi cho mình – Tác giả Tạ Quốc Kế)
----
THUẬN CHO NGƯỜI LỢI CHO MÌNH – cuốn sách giúp bạn làm chủ cảm
xúc, định vị bản thân, trở thành “chiến binh” cừ khôi nhất của thời đại.
"Bạn nghĩ mà xem, làm bánh xong còn phải chờ đập thêm trứng
gà bỏ thêm rau củ rồi nướng lại một lần nữa, ít nhất cũng phải mất thêm 5 phút.
Muốn ăn một tô mì ăn liền còn phải chờ nước sôi, sau đó đun
thêm 3 phút nữa.
Ăn một bữa cơm cũng phải chờ đến tốn sức như vậy, huống chi là
chờ một người đến yêu bạn chứ.
Vậy nên người mà bạn thích cuối cùng cũng sẽ có một ngày tìm đến
bạn thôi, chẳng qua là họ sẽ đi chậm một chút, đừng nóng vội nữa."
XIN MÃI MÃI ĐƯỢC LÀM NGƯỜI XA LẠ
Chia tay rồi nhưng em vẫn đợi anh
Đợi một người không thuộc về em nữa
Như năm tháng đợi mùa về bên cửa
Như những ánh sao trời thắp lửa đợi trăng lên
Chia tay rồi nhưng em chẳng thể quên
Chẳng thể xóa bao điều trong dĩ vãng
Máu trong tim vẫn còn chưa khô cạn
Nên nhớ thương cứ lãng đãng tìm về
Chia tay rồi mà lòng vẫn đam mê
Tại cố chấp nên thành ra ngốc nghếch
Chuyện tình mình đã bước vào chương kết
Em vẫn không thể thoát ra những quan hệ buộc ràng
Chia tay rồi nên tâm sự ngổn ngang
Cuộc đời cũng đeo mang bao phiền muộn
Dấu yêu xưa em không đành bỏ xuống
Nên tự giam mình trong day dứt triền miên
Quá khứ ơi, xin khép mắt ngủ yên
Để giọt nóng đừng lăn nghiêng trên má !
Xin mãi mãi được làm người xa lạ
Để tâm hồn thôi buồn bã hắt hiu !
Để nhịp chân trên đường thôi hụt hẫng liêu xiêu...
Nguyễn Lam Yên_
GIẤU NỖI NHỚ VÀO ĐÊM
Em trở về giấu nỗi nhớ vào đêm
Giữa mênh mông lặng im gửi ngọt ngào khe khẽ
Khoảnh khắc mong manh giấu vạn sầu đơn lẻ
Mơn man nhẹ nhàng nhờ gió gửi lời yêu
Thanh xuân cứ qua trong tiếc nuối mỗi chiều
Lỡ hẹn một đời sau nhiều lần vội vã
Cơn mưa ngang qua giận ai như hối hả
Ngập lối em về mà nỗi nhớ đầy vơi
Nhắn với mây trời gửi thương mến rong chơi
Nơi tim ấm...người ơi anh có biết
Giấu nỗi nhớ về em vào tim yêu tha thiết
Chân thành, ngọt ngào, trao nhau khẽ môi hôn....
- Thu Phương -
ĐỪNG SỢ CƠN GIẬN DỮ CỦA CHÍNH MÌNH
Giận dữ lâu nay được coi là một cảm xúc tiêu cực vì trong lúc
giận dữ ta có thể gây ra những hành vi làm tổn hại đến bản thân hoặc làm rạn nứt
những mối quan hệ xung quanh. Vì thế ta luôn tìm cách né tránh sự giận dữ của
mình hoặc tìm cách đè nén chúng xuống để tránh gây ra những hậu quả đáng tiếc.
Tuy nhiên, cũng giống như mọi cảm xúc tự nhiên khác của con
người, giận dữ không phải hoàn toàn tiêu cực, thậm chí trong nhiều trường hợp
cơn giận dữ lại có thể đóng góp một vai trò quan trọng trong việc góp phần bảo
vệ bản thân và những người thân yêu quanh ta.
Giả sử lúc ta đối mặt hoặc chứng kiến một hành vi bạo ngược
đe doạ đến ta hoặc người thân, ta sẽ thấy cơn giận bùng lên, máu bốc lên khiến
mặt ta bừng bừng, mắt ta sáng lên, chân tay ta tràn đầy sức mạnh và trở nên
nhanh nhẹn hơn bội phần để sẵn sàng chống lại hoặc chạy trốn khỏi hành vi bạo
ngược đó. Đây là một phản ứng tự nhiên của Hệ thần kinh giao cảm và giận dữ lúc
này đóng vai trò như một người phất cờ báo hiệu cho cơ thể kích hoạt những phản
ứng kể trên, nhờ vậy mà ta có thể bảo vệ được bản thân mình và người thân yêu.
Nói vậy để thấy, dù nhiều khi những cơn giận dữ mất kiểm soát
cũng có thể kiến ta gây ra những hậu quả tiêu cực, nhưng đó không phải là bản
chất cố định của con người chúng ta mà chúng đơn giản chỉ là một trạng thái tạm
thời của Thân và Tâm được nảy sinh thông qua quá trình tương tác giữa Thân và
Tâm ta với những sự kiện, hiện tượng bên ngoài cuộc sống. Vì thế, thay vì nhìn
nhận những cơn giận dữ như một lỗi lầm, hãy coi nó như lời nhắc nhở giúp ta
quay vào bên trong để thấu hiểu và chuyển hoá chính mình.
Kì thực, mỗi cảm xúc đều thuộc cơ chế tiến hoá của não bộ nhằm
bảo vệ ta tránh khỏi những hiểm nguy và vì vậy, đều mang giá trị sinh tồn của
riêng chúng. Nếu không hiểu được giá trị của mỗi cảm xúc mà chỉ chồng chéo những
cảm xúc khác lên, chúng ta sẽ tự đẩy mình vào vòng xoáy của sự bế tắc và vô vọng.
Để bắt đầu bóc tách những lớp cảm xúc thứ cấp còn đang bọc lấy
cảm xúc sơ khai ấy, chúng ta cần học cách trở nên nhạy cảm và bàng quan hơn với
chúng: quan sát nhưng không để cuốn theo, cảm nhận nhưng không đưa phán xét.
Chỉ có như vậy, chúng ta mới hiểu được thông điệp thực sự của
cảm xúc và bắt đầu chữa lành những tổn thương trong tâm khảm, từ đó, thấu hiểu
và vị từ bi hơn với chính mình.
-------------------------------------
NÓNG GIẬN LÀ BẢN NĂNG, TĨNH LẶNG LÀ BẢN LĨNH
Đọc để bớt một phần cố chấp, thêm một phần ung dung
"Khi con chim còn sống, nó ăn kiến.
Khi chim chết, kiến ăn nó.
Thời gian và hoàn cảnh có thể thay đổi bất cứ lúc nào,
Vì vậy, đừng nhục mạ, đừng làm khổ bất cứ ai trong đời sống
này.
Bạn có thế đầy quyền lực ngày hôm nay,
Nhưng đừng quên rằng,
Thời gian còn nhiều quyền lực hơn bạn.
Một cây có thể làm được hàng triệu que diêm,
Nhưng một que diêm cũng có thể thiêu hủy được hàng triệu cây.
Hãy là người tốt và làm những điều tốt..."
[Namo Buddhaya]
[chào ngày mới, chúc bình an ]
" Đã một lần nhìn thấy bầu trời thì hãy nhớ ánh sáng của
nó, ngay cả trong những ngày tăm tối. "
Mưa rơi sầm sập ngoài khung cửa. Cả bầu trời mặt đất tràn ngập
trong màn nước trắng xám. Bầu trời xanh trong dường như đã tan rã trong mưa?
Như ta đã bao lần tưởng như tâm hồn tan rã trong đau khổ? Phải vậy không? Trong
cơn mưa này ai có thể hình dung nắng vẫn vàng óng, trời vẫn xanh thắm phía sau
màn mây trùm lấp kia?
Thế mà vẫn có đấy, vì mưa rơi rồi tạnh, mọi con sóng dâng lên
rồi dịu xuống, mọi niềm vui nỗi khổ của đời người cũng vậy. Còn có bầu trời
tĩnh lặng, không tì vết, chan chứa ánh nắng phía sau mây, sau mưa, sau trầm
luân và cay đắng, sau đam mê và thù hận, sau luyến ái và tuyệt vọng, sau nhung
nhớ và chán chường... muôn vàn sắc thái của những ảo vọng trên thế gian này. Đã
một lần nhìn thấy bầu trời thì hãy nhớ ánh sáng của nó, ngay cả trong những
ngày tăm tối.
Ánh sáng ấy sẽ giúp ta có thể tận hưởng cơn mưa, chứ không chịu
đựng nó. Nghe mà xem, muôn vàn giọt mưa kể với ta muôn vàn câu chuyện về những
kiêp người nhỏ bé trên thế gian, cứ từ đại dương tách ra rồi lại trở về đại
dương.
Những câu chuyện thật phong phú, thật bí ẩn, thật lay động...
nhưng vẫn chỉ là những câu chuyện mà thôi. Vì mưa không thể làm ướt được trời
xanh, không thể làm xao động vẻ điềm nhiên của thinh không.
Vậy thì cứ dạo chơi cùng mưa gió, ca hát cùng mây dông, tận
hưởng mọi điều như những hạt mưa kia, trong cuộc hành trình miên man của mình.
Và rồi ta sẽ nhận ra, trong từng giọt mưa có một bầu trời, tưởng
như nhỏ bé mà mênh mông vô tận.
Chỉ muốn tìm một phút bình yên
Để lòng ta thôi không gợn sóng
Để quên đi những bộn bề cuộc sống
Để muộn phiền theo gió bay đi
Chỉ muốn tìm, một phút bình yên thôi
Để những đắng cay xin bỏ lại cho đời
Ai cũng biết cho là hạnh phúc
Sao cứ nhìn đời bằng đôi mắt bon chen
Được gì đây, rồi sẽ mất gì đây
Khi thời gian không bao giờ trở lại
Cứ mải mê theo muôn ngàn tiếng gọi
Còn lại gì khi chỉ một mình ta
Chỉ muốn tìm một phút bình yên thôi
Để lặng thầm lắng nghe tiếng sóng
Để cho ta biết mình vẫn sống
Và ở đâu khi đứng giữa thế gian này.
Bất kể là tình bạn, tình yêu hay là gì khác, đến cuối cùng,
điều mà bản thân khắc ghi vào tâm trí, luôn hoài niệm hết lần này đến lần khác,
vẫn mãi là thời niên thiếu có một không hai.
Đáng tiếc là… chúng ta ngày trẻ và chúng ta của bây giờ vĩnh
viễn bị ngăn cách bởi dòng sông thời gian không thể vượt qua được.
Không thể quay lại được nữa.
[SỐNG THẲNG NHƯNG KHÉO, NGOÀI VUÔNG TRONG TRÒN]
1. KHÔNG TÙY TIỆN KỂ LỂ NIỀM VUI NỖI BUỒN CỦA MÌNH, LÀ TRÍ TUỆ
Thực ra, bất kể chúng ta có thừa nhận hay không, luôn có một
sự thật trần trụi tồn tại đó là: Trên thế gian này, ngoài ba mẹ ra, không có mấy
ai thực sự hi vọng chúng ta sống sung sướng hơn họ.
Vì vậy, "khoe khoang" hạnh phúc của mình ra ngoài,
nhiều khi là đang động vào chỗ đau của người khác, giống như kiểu bảo họ rằng
"anh đố kị với tôi đi" vậy, rồi lại tự thêm phiền phức cho chính
mình.
Đúng vậy, đời người 10 phần thì có tới 8,9 phần không như ý,
nhưng chẳng phải là vẫn còn 1,2 phần là tốt đẹp ư.
Vui vẻ, chia sẻ với nhầm người, thì chính là "khoe
khoang"; buồn phiền, tâm sự với sai người, thì chính là "làm
quá".
Người thông minh sớm đã điều chỉnh quá trình trưởng thành
sang chế độ im lặng, không tùy tiện chia sẻ niềm vui nỗi buồn của bản thân.Họ
chia sẻ với những người bạn tri kỷ và cùng họ tận hưởng trọn vẹn khoảnh khắc ấy.
2. KHÔNG ĐÂM CHỌC VÀO CHỖ KHÓ CỦA NGƯỜI KHÁC, LÀ TỬ TẾ
Nhà viết kịch người Nga Anton Pavlovich Chekhov nói:
"Người có giáo dưỡng không phải là ăn cơm mà không làm đổ canh, mà là khi
người khác chẳng may làm đổ canh, đừng nhìn chằm chằm vào họ."
Không "xé toạc" chỗ khó nói của người khác, lòng tốt
trông có vẻ nhỏ bé này lại sưởi ấm cả cuộc đời của người khác.
Sống ở đời, sắc vàng sắc đỏ rực rỡ có, sắc đen sắc xám tất
nhiên cũng tồn tại theo.
Nhiều khi, chúng ta không cần tới sự an ủi hay sự cảm thông
nhất thời, mà chúng ta chỉ đơn giản muốn người bên cạnh không quấy rầy, không
"đâm chọc", không lên tiếng, chỉ đơn giản là sự im lặng mà thôi…
Có người nói, đời người ai sống cũng không dễ dàng gì rồi, có
những chuyện không cần phải bóc toẹt móng ngựa ra.
Đúng vậy, bạn vĩnh viễn không bao giờ có thể biết được rằng,
một người trưởng thành trông thì có vẻ luôn vui tươi, chín chắn, bên trong họ nội
tâm gào thét ra sao, nhưng họ luôn im lặng, đó là bởi vì, họ không muốn ai biết…
3. KHÔNG HẠ THẤP THỰC LỰC CỦA NGƯỜI KHÁC, LÀ GIÁO DƯỠNG
Bên cạnh bạn có một người như này hay không?
Người khác sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, họ sau lưng nói người
ta đi cửa sau.
Người khác xinh đẹp mỹ miều, họ ở sau lưng nói người ta là
bình hoa di động không có tài cán gì.
Người khác thành tích học tập xuất chúng, họ đi bốn phương
tám hướng nói người ta là con mọt sách, không biết sự đời…
Kiểu người như vậy, luôn hạ thấp người khác để đề cao chính
mình.
Mà không biết rằng, quá trình nói xấu sau lưng người khác ấy
cũng chính là đang phủ định chính mình; kính sợ đối thủ mới là tôn trọng bản
thân.
Sống ở đời, ai cũng nên cố gắng để tỏa sáng, nhưng tuyệt đối
đừng tỏa sáng trên cái nền là dập tắt người khác.
Nhận thức ra được cái mình "không biết", mới là điểm
khởi đầu của "biết".
Quang minh chính đại đối mặt với đối thủ, thắng, thắng cho sảng
khoái; thua, cũng thua một cách tâm phục khẩu phục.
4. KHÔNG TỌC MẠCH CHUYỆN NGƯỜI KHÁC, LÀ ĐỊNH LỰC
Con người ta nếu không có "cao độ", nhìn thấy đâu
đâu cũng là vấn đề; còn sống mà không có tầm nhìn, vấn vương sẽ toàn là những
chuyện tầm phào.
Sống ở trên đời, chú trọng vào bản thân, nhưng cũng đừng quên
chấp nhận người khác..
Những việc nhỏ không động tới nguyên tắc, không cần thiết đâm
chọt phê bình; những tiểu tiết không làm ảnh hưởng tới bố cục chung, cũng không
cần phải "cầm tay chỉ điểm" cho người khác.
-----------------------
Bài học vuông tròn - Biết mình để tranh, hiểu đời để thuận
TÍNH NHẤT QUÁN QUAN TRỌNG ĐỐI VỚI CÁC NHÀ LÃNH ĐẠO NHƯ THẾ
NÀO?
Gandhi đã nói: “Hạnh phúc là khi những gì bạn nghĩ, những lời
bạn nói và những thứ bạn làm đều hòa hợp với nhau”. Thói quen này không chỉ
mang lại cho bạn hạnh phúc bên trong, mà còn mang đến hình ảnh đáng tin cậy ở
bên ngoài vì những người khác sẽ nhìn thấy bạn là một người nhất quán và sẽ
không hành xử khó lường. Sự nhất quán chính là thói quen nền tảng cho tất cả những
thói quen khác. Bạn có thể tử tế suốt 99 trong số 100 ngày, nhưng nếu bạn lỡ
cay nghiệt ở ngày thứ 100, thì đó chính là ngày mà mọi người sẽ nhớ. Bạn có thể
thành thật trọn 99 trong số 100 ngày, nhưng nếu vào ngày thứ 100 bạn gian dối,
thì đó là ngày mọi người sẽ không quên. Trong thể thao cũng như trong kinh
doanh, chúng ta đánh giá một vận động viên hay một nhà lãnh đạo dựa trên kết quả
chung cuộc của họ.
Một lãnh đạo nếu tạo được tính nhất quán sẽ:
+ Tạo dựng sự tin cậy
+ Hoàn thiện bản thân trước khi lãnh đạo nhân viên
+ Có giá trị ảnh hưởng lớn
+ Xây dựng danh tiếng chứ không chỉ là hình ảnh
Tóm lại, để trở nên nhất quán, đầu tiên ta cần xác định các
giá trị của mình, sau đó biến chúng thành công cụ giúp đưa ra quyết định.
BÍ MẬT XÂY DỰNG CUỘC SỐNG HÔN NHÂN HẠNH PHÚC BÌNH AN MÀ KHÔNG
PHẢI “GỒNG MÌNH” NHẪN NHỊN
- Bạn muốn có một gia đình hạnh phúc, nhưng bạn chưa biết
cách kết nối giao tiếp và thấu hiểu chồng bạn
- Bạn chưa tìm được sự kết nối, chia sẻ, thấu hiểu vui buồn
và suy nghĩ của chồng, vợ và những mối quan hệ quanh bạn?
- Bạn chưa biết cách đồng cảm và đồng hành cùng san sẻ buồn
vui nỗi buồn, khó khăn và bế tắc trong các MÂU THUẪN hôn nhân?
Tất cả băn khoăn của bạn sẽ có trong chương trình "7
NGÀY KHƠI NGUỒN HẠNH PHÚC TRONG BẠN".
NỘI DUNG CHƯƠNG TRÌNH:
1. Bí mật thấu hiểu nguồn gốc hình thành tổn thương và tâm lý
bản thân và của bất cứ ai xung quanh bạn
2. QUY LUẬT tâm lý để tìm ra mọi MÂU THUẪN trong đời sống hôn
nhân và gia đình
3. Cung cấp CÔNG THỨC HẠNH PHÚC để bạn sở hữu cuộc sống xứng
đáng hơn mỗi ngày
4. Những điều khác biệt chỉ có ở THẾ GIỚI NGẦM CỦA NHỮNG NGƯỜI
phụ nữ hạnh phúc
Mong khi bạn muốn đi xuống, thang máy dừng ngay ở cửa.
Mong khi bạn đói bụng, mở tủ lạnh có sẵn đồ ăn.
Mong khi trời mưa, trong túi bạn đã có sẵn ô.
Mong khi bạn buồn, sẽ có một bài hát an ủi bạn.
Mong người bạn có thể sẻ chia bí mật cũng chính là người có
thể an ủi bạn.
Có những người lúc cần lại không thể liên lạc được cho dù người
ấy từng là một phần rất quan trọng trong cuộc sống của bạn.
Cho dù là lúc cần nhau nhất, chúng ta cũng vẫn không cách nào
đến bên đối phương.
Thế nhưng, tôi hy vọng bạn bây giờ, khi cần ai đó ở bên, người
đó sẽ đến bên bạn.
"Đời người ngắn ngủi. Có những chuyện nhẫn nhịn chịu đựng
rồi sẽ qua. Nhưng cũng có những chuyện sẽ khiến bạn đánh mất rất nhiều khả năng
quý giá trong chuỗi ngày nhẫn nhịn. Dung túng cái tôi của hôm nay chính là trừng
phạt cái tôi của ngày mai. Biết rõ đáp án mà không chịu hành động giống như đi
thi mà cam tâm tình nguyện nộp giấy trắng, bạn xứng đáng bị điểm liệt, xứng đáng
bị lưu ban."
NẾU mệt mỏi quá mà...không biết nói với ai
Có lẽ các cậu sẽ “xả” nó bằng việc đi thật xa, đi mua sắm, đi
ăn, đi tâm sự…hoặc thậm chí là …” ngủ nướng”
Còn tớ, tớ thường tìm 1 quán cà phê trong ngõ nhỏ yên tĩnh.
Nơi mà không có tiếng xe ồn ào ngoài kia, nơi mà có thể rời xa những bận rộn
trước mắt, và cả những lo toan, đóng đếm của tuổi trưởng thành
Nếu lúc ấy, chắc hẳn các cậu sẽ lôi chiếc điện thoại, hay 1
cuốn sách ra để...gặm nhấm nó, hoặc 1 bộ phim cũng đủ để giết thời gian lúc ấy
rồi..
Nhưng với tớ, từng đó chưa đủ để xả hết những mệt mỏi, tức giận
của bản thân.
Tớ sẽ tìm đến cuốn sổ nhỏ xinh xắn cùng với 1 chiếc bút..để
'"xả giận" vào nó bởi những hình ảnh, cảm xúc chân thật nhất
Tớ phải thừa nhận là mình không có năng khiếu vẽ vời, cũng chẳng
có tự tin về nghệ thuật. Nhưng không hiểu sao tớ lại rất hứng thú với những cuốn
sổ và cả việc ghi chép, vẽ vời hàng ngày
Tớ sẽ ghi chép lại và vẽ lại khoảnh khắc đó, để biết rằng
ngày mai...chúng mình vẫn phải tiếp tục với 1 ngày mới khác với ngày hôm qua.
Thế đấy, ai cũng sẽ có những lúc mệt mỏi, stress bởi những thứ
xảy ra hàng ngày, chỉ là họ đón nhận và lảng tránh nó theo cách nào mà thôi.
Ơ tại sao không thử khám phá cách mới nhỉ? Biết đâu cậu sẽ
tìm được niềm hứng thú mới mà cậu chưa bao giờ nghĩ mình có thể làm được.
“Làm tốt công việc mình thích là điều đương nhiên, còn làm tốt
công việc mà mình không thích mới là có bản lĩnh.”
Đời người không có con đường nào được trải sẵn, chỉ cần bạn
làm đủ tốt, đường có dài đến mấy cũng không hề xa. Chúng ta tán dương lòng dũng
cảm và ngưỡng mộ bản lĩnh của những người dám làm điều mình thích và nói
“không” với điều mình không thích.
Nhưng điều mà xã hội này cần hơn cả chính là những người dẫu
không làm công việc lý tưởng của mình vẫn cố gắng tạo ra thành tích. Hầu hết thất
bại trên thế giới này đều do tính cách và cách làm người. Nếu cứ đứng núi này
trông núi nọ, không đào sâu nghiên cứu, cho dù có nghe theo tiếng gọi con tim,
cuối cùng cũng sẽ không thấy thỏa mãn vì nhiều lý do.
Đường đời vốn do chúng ta lần mò từng bước mà nên, bởi vậy từ
trước đến nay chưa bao giờ có đúng sai tuyệt đối.