Tôi có lớn nhanh thế nào cũng không thể đuổi kịp tốc độ già
đi của bố mẹ...
Hai năm đầu khi mới ra nước ngoài, lần nào khi tôi đi mẹ cũng
thầm lau nước mắt, sợ tôi thấy sẽ buồn. Tôi còn nhớ có một lần tôi quay lại lấy
hành lý, đã thấy nước mắt mẹ rơi.
Đó là lần duy nhất tôi thấy mẹ khóc, tôi thực sự không biết
phải nói gì, chỉ đành giả vờ không nhìn thấy, nói một câu “Con đi đây”, rồi kéo
hành lý đi thẳng không ngoảnh lại nhìn. Mẹ chưa bao giờ tiễn tôi ra đến hải
quan mà lúc nào cũng chỉ cùng tôi lấy vé máy bay, sau đó sẽ đứng đợi ở đó, để bố
đưa tôi ra hải quan.
Người mẹ bình thường luôn phàn nàn không thôi lúc đó lại
không cất một tiếng. Lúc đó tôi còn cảm thấy lạ, sau này mới hiểu, mẹ không muốn
tôi cảm thấy mẹ không nỡ xa tôi.
Thực ra, bố mẹ mới là những người hay giả vờ kiên cường nhất.
Bố mẹ cũng từng có ước mơ, cũng từng có tuổi xuân phơi phới.
Có điều, từ sau khi có tôi, bố mẹ đã không chút oán thán mà biến tôi trở thành
giấc mơ của họ, đem tất cả tinh hoa của họ đặt vào tôi, chỉ cần tôi sống tốt
thì họ cũng tốt.
Khi bạn cảm thấy khó khăn, hãy nghĩ tới người thân của mình
luôn ở phía sau, đó chính là lý do để chúng ta kiên cường.
Đó là khi tôi chợt nhận ra, mặc cho tôi có trưởng thành nhanh
cỡ nào cũng vẫn chậm hơn tốc độ già đi của bố mẹ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét