Có lúc người ta cho rằng chuyện đơn giản như thế thì chẳng có
cớ gì mà phải phiền lòng lâu đến vậy.
Thậm chí có dăm ba kẻ còn hồn nhiên nghĩ rằng tại sao phải
thù hằn, phải dằn vặt vì đôi câu bâng quơ, vài dịp hững hờ.
Nhưng người ngoài sẽ không bao giờ hiểu được cái cảm giác đưa
tay ra với, mà chẳng nhận lại được bất cứ điều gì. đó không phải là tức giận,
không phải hờn dỗi, càng không phải ghen tức. đó là cảm giác bất lực, bởi một
người mình thật sự tin tưởng đã bỏ mình ở lại.
Thứ cảm xúc ấy lưu lại mãi, đến nỗi mỗi lần muốn cất tiếng chửi
mắng đều cảm thấy không đáng. sau cùng, chỉ còn là vài câu cười xuề xoà cho
qua.
Sống chưa đủ lâu, cũng sống chưa đủ sâu, nên lòng luôn vướng
bận những chuyện tầm thường như thế.
------
"Những đêm không ngủ những ngày chậm trôi" - A
crazy mind.
Mong khi bạn muốn đi xuống, thang máy dừng ngay ở cửa.
Mong khi bạn đói bụng, mở tủ lạnh có sẵn đồ ăn.
Mong khi trời mưa, trong túi bạn đã có sẵn ô.
Mong khi bạn buồn, sẽ có một bài hát an ủi bạn.
Mong người bạn có thể sẻ chia bí mật cũng chính là người có
thể an ủi bạn.
Có những người lúc cần lại không thể liên lạc được cho dù người
ấy từng là một phần rất quan trọng trong cuộc sống của bạn.
Cho dù là lúc cần nhau nhất, chúng ta cũng vẫn không cách nào
đến bên đối phương.
Thế nhưng, tôi hy vọng bạn bây giờ, khi cần ai đó ở bên, người
đó sẽ đến bên bạn.
Với một người tốt luôn nhẫn nhịn, đáp ứng mọi
yêu cầu của người khác, nếu như có một ngày họ tức giận hoặc nói lời từ chối, họ
sẽ mất đi sự đáng yêu trong mắt đối phương.
Còn với người ngày thường vốn lạnh lùng, cứng
nhắc, chỉ cần họ nhẹ nhàng đi một chút, đối phương sẽ nghĩ người này thực ra
khá tốt.
Thế đấy, bạn không nên luôn luôn ôn hòa như vậy,
đôi khi cũng cần bày tỏ thái độ với những người xung quanh. Nếu như có người vì
điều đó mà thất vọng thì đó không phải là do bạn đã thay đổi, mà vì họ không
còn xứng đáng với sự lương thiện của bạn.
"Những đêm không ngủ những ngày chậm
trôi" - A crazy mind.
"Đời người ngắn ngủi. Có những chuyện nhẫn nhịn chịu đựng
rồi sẽ qua. Nhưng cũng có những chuyện sẽ khiến bạn đánh mất rất nhiều khả năng
quý giá trong chuỗi ngày nhẫn nhịn. Dung túng cái tôi của hôm nay chính là trừng
phạt cái tôi của ngày mai. Biết rõ đáp án mà không chịu hành động giống như đi
thi mà cam tâm tình nguyện nộp giấy trắng, bạn xứng đáng bị điểm liệt, xứng đáng
bị lưu ban."
NẾU mệt mỏi quá mà...không biết nói với ai
Có lẽ các cậu sẽ “xả” nó bằng việc đi thật xa, đi mua sắm, đi
ăn, đi tâm sự…hoặc thậm chí là …” ngủ nướng”
Còn tớ, tớ thường tìm 1 quán cà phê trong ngõ nhỏ yên tĩnh.
Nơi mà không có tiếng xe ồn ào ngoài kia, nơi mà có thể rời xa những bận rộn
trước mắt, và cả những lo toan, đóng đếm của tuổi trưởng thành
Nếu lúc ấy, chắc hẳn các cậu sẽ lôi chiếc điện thoại, hay 1
cuốn sách ra để...gặm nhấm nó, hoặc 1 bộ phim cũng đủ để giết thời gian lúc ấy
rồi..
Nhưng với tớ, từng đó chưa đủ để xả hết những mệt mỏi, tức giận
của bản thân.
Tớ sẽ tìm đến cuốn sổ nhỏ xinh xắn cùng với 1 chiếc bút..để
'"xả giận" vào nó bởi những hình ảnh, cảm xúc chân thật nhất
Tớ phải thừa nhận là mình không có năng khiếu vẽ vời, cũng chẳng
có tự tin về nghệ thuật. Nhưng không hiểu sao tớ lại rất hứng thú với những cuốn
sổ và cả việc ghi chép, vẽ vời hàng ngày
Tớ sẽ ghi chép lại và vẽ lại khoảnh khắc đó, để biết rằng
ngày mai...chúng mình vẫn phải tiếp tục với 1 ngày mới khác với ngày hôm qua.
Thế đấy, ai cũng sẽ có những lúc mệt mỏi, stress bởi những thứ
xảy ra hàng ngày, chỉ là họ đón nhận và lảng tránh nó theo cách nào mà thôi.
Ơ tại sao không thử khám phá cách mới nhỉ? Biết đâu cậu sẽ
tìm được niềm hứng thú mới mà cậu chưa bao giờ nghĩ mình có thể làm được.
“Làm tốt công việc mình thích là điều đương nhiên, còn làm tốt
công việc mà mình không thích mới là có bản lĩnh.”
Đời người không có con đường nào được trải sẵn, chỉ cần bạn
làm đủ tốt, đường có dài đến mấy cũng không hề xa. Chúng ta tán dương lòng dũng
cảm và ngưỡng mộ bản lĩnh của những người dám làm điều mình thích và nói
“không” với điều mình không thích.
Nhưng điều mà xã hội này cần hơn cả chính là những người dẫu
không làm công việc lý tưởng của mình vẫn cố gắng tạo ra thành tích. Hầu hết thất
bại trên thế giới này đều do tính cách và cách làm người. Nếu cứ đứng núi này
trông núi nọ, không đào sâu nghiên cứu, cho dù có nghe theo tiếng gọi con tim,
cuối cùng cũng sẽ không thấy thỏa mãn vì nhiều lý do.
Đường đời vốn do chúng ta lần mò từng bước mà nên, bởi vậy từ
trước đến nay chưa bao giờ có đúng sai tuyệt đối.